Vì thế, Sở GTVT TP.HCM cùng Ban Quản lý Đường sắt đô thị TP đang nghiên cứu theo hướng làm 1 tuyến đường sắt phía trước sân bay, kết nối 3 nhà ga với nhau, nối cùng các tuyến metro số 2 hoặc số 4, số 6, chạy thẳng về trung tâm thành phố.
Ngày 30.9, Công an Q.Cẩm Lệ (TP.Đà Nẵng) cho biết đã nhắc nhở hai cô cháu liên quan vụ bịa chuyện bị cướp điện thoại rồi cảnh báo trên mạng xã hội Facebook gây hoang mang dư luận.
Một cô gái tóc dài gần ngang lưng, da sạm nắng, nhưng trông có duyên ngầm, đội nón lá, chèo chiếc ghe nhỏ cặp sát chiếc thuyền du lịch của chúng tôi. Ghe cô bán bún riêu, món ăn bình dân có khắp hang cùng ngõ hẻm của xứ sở này. “Bao nhiêu một tô em” – “Dạ, hai mươi lăm ngàn!”. “Cho bọn anh bốn tô đi”. Cô gái nhanh nhẹn cột dây ghe lại. Đôi tay cô thoăn thoắt bỏ rau, vốc bún, đơm thịt rồi rưới nước ‘lèo” bằng vá rất điệu nghệ, nhuần nhuyễn. Tô bún ngập nước, ngun ngút khói, riêu cua nổi lên. Hành phi và rau quế thơm lừng. Lan cười duyên, má lúng liếng một đồng tiền, nói như tâm sự khi có ai đó trong chúng tôi hỏi đến gia cảnh với ý trêu ghẹo: “Đã có một con. Nhà em ở Ba Láng. Chồng làm phu hồ. Em phải đi bán kiếm thêm… vất vả lắm mấy anh ơi!”. Lan chèo ghe đi rồi. Cái dáng đầy đặn, mặn mà, dẽ dặt “lưng ong thắt đáy” của con gái đồng bằng vốn quen dãi nắng dầm sương, mặc áo bà ba, quẩy mái chèo chòng chành, rồi như chìm đắm giữa mênh mông sông nước. Bóng Lan nhòa vào không gian huyên náo của chợ nổi, gợi chút gì man mác cho du khách trong buổi đông tàn, sang xuân…
Ngày ấy, chính thằng Cò nói với Lượm rằng "nghèo mạt rệp cũng cưới vợ được". Rồi Cò ngồi trong phòng trọ Lượm, tính toán ghi ghi chép chép. Ngày Lượm cưới, Lượm loay hoay đóng mỗi một vai chú rể còn không nên thân, còn nó một mình thủ mấy vai, vừa làm rể phụ, quay phim, chụp hình, một lát kiêm luôn ca sĩ hát bài "Ô vui quá xá là vui...".
Cả nhà quây quần quanh đĩa mít trộn, tuy không còn chộn rộn nhưng ai cũng bận rộn và "chăm chỉ". Mít non mềm mại, ngọt thanh, bùi phơn phớt. Tai heo thì béo lưng chừng, và quả thật như con gái nói, ăn miếng nào nghe "rốp" miếng đó. Cùng với đậu phộng, rau húng và rau ngò rải rác quyện vào mít non gợi mùi thơm dìu dịu, kiểu như len lén thơm thầm, vừa thơm vừa dò xét người thưởng thức. Ở quê, người ta hay bẻ miếng bánh tráng nướng thay thế cái muỗng xúc mít trộn. Cách ăn dân dã này đã đi vào câu vè: Bánh tráng mà xúc mít non/Giòn thơm nên vét hổng còn cọng rau.
Năm sau, khi trường ca đã được xuất bản, tôi lại có dịp gặp Tạ Hữu Yên khi ông vào Đà Nẵng công tác và ăn ở tại cơ quan chúng tôi. Hồi đó mấy anh em văn nghệ đều nghèo lắm. Một buổi sáng, kẹt tiền quá mà không biết mượn đâu ra, tôi chợt nhớ “cụ” Tạ Hữu Yên đang ở khu nhà 1B Ba Đình với mình. Lại nhìn thấy “cụ” Yên lên sân thượng tập thể dục buổi sáng. Tôi bèn theo lên sân thượng đứng… hát. Tôi hát một bài nhạc của Nguyễn Thành phổ thơ Tạ Hữu Yên, bài hát về những “ký ức xanh” Hà Nội năm 1946: “Đêm, cái đêm rút qua gầm cầu/Anh, anh đã hẹn ngày mai trở lại/Sóng sông Hồng vỗ bờ hát mãi…”. Bài hát này bản thân nó đã rất xúc động, tôi lại hát trong tâm trạng… muốn vay tiền, nên càng… day dứt hơn.
1.47GB
Xem1.96B
Xem716.72MB
Xem95.64MB
Xem1.91GB
Xem942.53MB
Xem95.7669.96MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
cách chơi bài tiến lên khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
727bóng chuyền olympic
2025-02-18 21:33:23 MANCLUB com
927thống kê số đề miền bắc
2025-02-18 21:33:24 online lottery
146kèo bóng đá ma cao
2025-02-18 21:33:24 Khuyến nghị
700w365
2025-02-18 21:33:24 Khuyến nghị